Lịch sử Rừng_Larose

Toàn bộ vùng đất Đông Ontario trước kia bao phủ bởi những cây lớn như phong, tuyết tùng trắng, thông trắng và thông rụng lá Bắc Mỹ, cũng như thông đỏ bất cứ nơi nào có đất cát. Ngoại trừ việc săn bắt, bẫy và buôn bán lông thú, nơi đây chứng kiến rất ít sự tác động của con người. Vì lẽ đó, khu vực này vẫn còn nguyên vẹn cho đến cuối thế kỷ 18.[5]

Nhưng do kết quả của các cuộc chiến tranh do Napoléon phát động, vào năm 1805, người Anh cần nguồn gỗ mới cho hải quân và đóng tàu. Điều này dẫn đến sự gia tăng nhanh chóng sản lượng ngành khai thác gỗ dọc theo lưu vực sông Ottawa. Giữa thế kỷ 19, ngành công nghiệp khai thác gỗ đã đạt đến đỉnh cao, những cây thông tuyệt vời nhất đều bị đốn hạ. Để giữ cho các xưởng gỗ ở Lemieux, Fournier, Lalonde, Proulx, Riceville và St. Isidore giữ vững nguồn cung sản lượng, con người bắt đầu thu hoạch những cây gỗ nhỏ hơn. Bên cạnh đó, thảm thực vật còn lại hầu như cũng bị đốt trụi để giải phóng mặt bằng cho nông nghiệp. Hậu quả là hầu hết diện tích các hạt trở thành sa mạc cát thổi.[3][5]

Sự gián đoạn hoàn toàn của hệ sinh thái gây ra những vấn đề nghiêm trọng. Các dòng sông trước đây chảy quanh năm bắt đầu trở nên khô cạn, các vụ cháy rừng dần mất kiểm soát, đất cát bị xói mòn, thảm thực vật màu mỡ và trù phú hoàn toàn biến mất trong khi các loài khác sinh sôi nảy nở đến mức trở thành loài gây hại. Khu vực này sau đó được gọi là sa mạc Bourget.[3][5]

Để giải quyết các vấn đề, một dự án khôi phục rừng đã chính thức được khởi xướng vào những năm 1920, dẫn đầu bởi Ferdinand Larose, người đại diện nông nghiệp cho các hạt Prescott và Russell. Năm 1928, Larose thuyết phục Hội đồng hạt Russell mua 1.200 mẫu Anh (490 ha) từ các chủ đất tư nhân để trồng lại rừng ở sa mạc Bourget, và cùng năm đó, ông tiến hành trồng các cây thông đỏ trên phần diện tích 40 hécta (99 mẫu Anh) đầu tiên và giao cho Leo Lapalm của Bourget làm đội trưởng trồng rừng. Chính quyền hạt sở hữu đất, còn việc quản lý là trách nhiệm của Bộ Đất và Rừng Ontario (nay là Bộ Tài nguyên và Lâm nghiệp). Trong khoảng thời gian sau Chiến tranh thế giới thứ hai đến năm 1956, chính quyền đều đặn mua bổ sung khoảng 400 hécta (990 mẫu Anh) mỗi năm.[3][4][5]

Quá trình phục hồi rừng được luân phiên tiếp tục trong suốt những thập kỷ sau đó. Trong giai đoạn những năm 1940 và 1950, số cây trồng đã tăng lên khoảng 1 triệu. Ban đầu chủ yếu là cây thông đỏ, thông trắng và vân sam trắng, sau đó đến các loại cây như dương, bulô và các cây rụng lá khác. Đến những năm 1970, phần lớn đất đai đã được phủ xanh trở lại đồng thời quá trình gieo trồng lâm nghiệp cũng giảm xuống về quy mô còn khoảng 200.000 cây mỗi năm. Đến năm 2016, đã có hơn 18 triệu cây được trồng; những cây trồng từ năm 1928 đã có chiều cao lên đến khoảng 27 mét (89 ft).[3][5]

Năm 2000, trách nhiệm quản lý rừng được giao trở lại cho chính quyền hạt. Đến năm 1989, rừng Larose đã giành được giải thưởng "Forest of the Year" của bang Ontario. Năm 2007, rừng tiếp tục được trao chứng nhận bảo vệ rừng FSC.[3][6]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Rừng_Larose http://sis.agr.gc.ca/cansis/publications/surveys/o... http://climate.weather.gc.ca/climate_normals/resul... http://ofnc.ca/programs/conservation/larose-forest... http://ofnc.ca/wp-content/uploads/2017/11/BIRDS-MA... http://ofnc.ca/wp-content/uploads/2017/11/Larose-p... http://ofnc.ca/wp-content/uploads/2017/11/LaroseBB... http://en.prescott-russell.on.ca/UserFiles/Servers... http://en.prescott-russell.on.ca/visitors_and_leis... http://en.prescott-russell.on.ca/visitors_and_leis... http://www.ontarioforesthistory.ca/files/fhso_news...